Hơn 2 tháng đi xuyên Việt, tôi nhận ra rằng hành trình này không chỉ là những cung đường dài, mà là một lớp học lớn về cuộc đời. Tôi đã học được ba điều quan trọng:
- Sức mạnh của sự kết nối – mỗi cuộc gặp gỡ đều có thể thay đổi cách ta nhìn về thế giới.
- Hào sảng của sự thật – sự chân thành luôn chạm đến trái tim.
- Giá trị của việc cho đi vượt khỏi phạm vi bản thân – càng chia sẻ, ta càng trưởng thành.
Trong chuyến đi này, tôi cũng nhận ra bản thân còn nhiều sai sót, và chính điều đó giúp tôi quan sát, lắng nghe, rồi thử nghiệm nhiều hơn.
Một trong những khoảnh khắc sâu sắc nhất là khi tôi kết nối được với người thầy đáng kính – Nguyễn Vĩnh Long. Dù tóc bạc, mắt mờ, tay yếu, nhưng thầy vẫn bền bỉ giữ lửa với tiếng Việt, với di sản văn hóa dân tộc. Thầy đã trao cho tôi một trong những quyển sách cuối cùng của mình, kèm theo chữ ký hào sảng. Với tôi, đó không chỉ là một cuốn sách – mà là một biểu tượng sống, một lời nhắc rằng tinh thần gìn giữ tiếng Việt cần được lan tỏa.
Hôm nay, tôi muốn trao lại món quà ấy cho bạn – như một sự tiếp nối hành trình cho đi. Nhưng trước khi nhận món quà này, tôi mong bạn giúp tôi một điều nhỏ:
Mỗi quý, tôi sẽ làm một khảo sát như thế này để lắng nghe bạn nhiều hơn, để biết mình đã đi đúng hướng hay chưa, và để cộng đồng mà chúng ta đang cùng xây dựng ngày càng trưởng thành.