THANH XUÂN KHÔNG HOÀI PHÍ ! (Trả lời câu hỏi của Thanh 12 năm x 3 )
Ba mươi sáu mùa Thu đã lặng lẽ trôi qua, vậy mà ký ức năm mười sáu tuổi vẫn còn vẹn nguyên trong tim tôi như mới hôm qua. Ngày xưa đó, tôi phải lội bộ qua con đường sình lầy mùa mưa để ra được thị trấn, rồi từ đó đón xe đò lên thành phố Đà Lạt, theo học cấp 3 tại Trường THPT Bùi Thị Xuân. Làng tôi khi ấy còn heo hút, vùng sâu vùng xa, đi lại khó khăn, không có điện, không có đường xá tử tế, chỉ có những lối mòn đầy bùn đất. Hành trình gian nan ấy khiến đôi chân nhỏ nhoi nặng trĩu, nhưng trong trái tim tôi luôn cháy sáng một niềm tin: phải học, phải kiên trì, để một ngày nào đó mang tri thức trở về, đổi thay mảnh đất cằn cỗi nuôi mình khôn lớn.
Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng rời quê. Mẹ lặng lẽ gói ghém ít đồ ăn, đôi tay gầy run run níu tay tôi thật chặt. Cha đứng lặng bên hiên, giấu ánh mắt đỏ hoe vào làn khói lam chiều. Các em gái nhỏ ngơ ngác níu vạt áo, đôi mắt trong veo như muốn hỏi: “Chị đi xa rồi, bao giờ mới về?”. Trên chuyến xe đò cũ kỹ xóc nảy, tôi quay nhìn lại, thấy bóng dáng mái nhà tranh nghèo nàn dần lùi xa, mà trong ngực trái, trái tim tôi như thắt lại. Nước mắt lăn dài, nhưng tôi không cho phép mình yếu lòng. Bởi tôi biết, con đường phía trước có thể gập ghềnh, nhưng nếu dừng lại, tôi sẽ mãi mãi chỉ là một cô bé quê nghèo không thể làm gì cho cha mẹ, cho các em, cho quê hương yêu dấu của mình.
Mười hai năm sau, tôi trở về. Quê hương trong tôi không còn như thuở rời đi. Những mái tranh vách đất xiêu vẹo đã dần biến mất, thay vào đó là những ngôi nhà xây kiên cố, những con đường đất đỏ ngày nào nay đã trải nhựa phẳng lì, rộn rã tiếng bước chân học trò đến lớp. Tôi đứng lặng giữa xóm làng, trong lòng dâng trào một niềm xúc động khó tả. Quê hương tôi đã khác xưa – sáng hơn, đẹp hơn, văn minh hơn. Và trong sự đổi thay ấy, tôi thầm biết có phần mồ hôi, phần nhọc nhằn, phần kiên trì của chính tuổi thanh xuân mình đã gửi gắm.
Từ cô bé run rẩy trong chuyến xe đò xa lạ ngày nào, tôi đã trở thành một người thầy, một đồng nghiệp, cùng bao anh chị em chung tay góp sức dựng xây quê hương. Mỗi bài giảng, mỗi con chữ tôi gieo trên bục giảng đều như một hạt mầm, mong ngày nảy nở thành cây xanh che mát cho thế hệ mai sau. Nhìn lũ trẻ ríu rít cắp sách đến trường, tôi thấy mình như được sống lại một thời tuổi trẻ gian khó nhưng đầy khát vọng.
Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi chợt hiểu rằng tuổi trẻ của mình không hề vô nghĩa. Những ngày bùn lầy trơn trượt, những đêm mưa lạnh nơi xứ người, những giọt nước mắt âm thầm… tất cả đã góp nên một thanh xuân đầy kiêu hãnh. Tôi biết ơn cô bé mười sáu tuổi năm nào – bé nhỏ, run rẩy nhưng dám rời xa vòng tay cha mẹ, dám bước đi trong gian khó để tìm tri thức. Nếu không có nghị lực ấy, đã không có tôi của ngày hôm nay.
Quê hương đã cho tôi một tuổi thơ mộc mạc, cha mẹ đã cho tôi tình yêu thương vô điều kiện, còn tuổi trẻ đã cho tôi sức mạnh để đi xa rồi trở về. Và đêm nay, khi mưa ngoài kia vẫn rơi, lòng tôi dâng đầy một niềm hạnh phúc lặng thầm: được sống, được cống hiến, và được góp chút tri thức nhỏ bé của mình để làm sáng lên mảnh đất nghèo khó năm xưa.
Hơn thế nữa, tôi rất hạnh phúc khi có thể dùng tri thức và kinh nghiệm của mình để giúp ai đó trở nên tự tin hơn, không bỏ cuộc, và tiếp tục theo đuổi con đường họ đã chọn. Hạnh phúc của tôi không chỉ ở sự sẻ chia, mà còn ở khoảnh khắc lặng lẽ chứng kiến những thành quả mà họ gặt hái được. Đó chính là phần thưởng lớn lao nhất mà cuộc đời đã trao tặng.
Bởi sau tất cả, hạnh phúc lớn nhất của một đời người… chính là khi ta đã sống không hoài phí thanh xuân.
0:19
0
0 comments
Minh Thuỷ Huỳnh Lê
8
THANH XUÂN KHÔNG HOÀI PHÍ ! (Trả lời câu hỏi của Thanh 12 năm x 3 )
5 Minutes Vietnamese
skool.com/5-minutes-vietnamese-4316
Thử thách 21 ngày giúp bạn trở thành giáo viên dạy tiếng Việt cho người nước ngoài mà không cần biết tiếng Anh.
Leaderboard (30-day)
Powered by