Sáng nay, một tin tức khiến tôi nghẹn lại.
Anh Hoàng Nam Tiến – một người anh, một người thầy, một biểu tượng của sự tử tế và trí tuệ trong lòng tôi – đã rời khỏi thế giới này.
Tôi biết, chuyện này không phải mới.
Nhưng tôi không thể nào quên được cảm giác buốt trong lòng khi đọc những dòng tin ấy.
Nó khiến tôi ngồi sững ra và tự hỏi:
Làm nhiều để làm gì?
Tiền nhiều để làm gì?
Nếu như chính mình không còn sức để tận hưởng bất kỳ điều gì nữa.
Tôi đã từng làm việc như điên.
Không phải một tuần, một tháng – mà là một khoảng thời gian dài liên tục như thể nếu dừng lại, tôi sẽ gục ngã.
Và thật ra tôi đã gục.
Thể trạng tôi đi xuống thấy rõ.
Cơ thể báo động từng ngày nhưng tôi vẫn cố làm thêm một việc nữa.
Thêm một mục tiêu nữa.
Thêm một "gấp" nào đó tưởng như quan trọng.
Chỉ đến khi anh Tiến ra đi, tôi mới thấm:
Sống không phải là để làm việc đến kiệt sức.
Sống là để có mặt trọn vẹn – cho mình, cho những người mình yêu thương.
Tôi bắt đầu lại.
Từ chính cơ thể mình.
Tôi bắt đầu lên lại lịch sống.
Không phải để làm được nhiều hơn – mà để sống đúng hơn.
Tôi dành ít nhất 15 phút mỗi ngày:
- Để vận động nhẹ
- Để ngồi yên và thở
- Để viết vài dòng cho chính mình
- Để lắng nghe cơ thể, và nhận ra mình vẫn đang sống
Đó là cách tôi tự nhắc mình:
"Tiền có thể kiếm lại, sức khỏe thì không."
Và cũng là cách để tôi không để con mình sau này phải gánh những điều mà tôi đang lo cho ba mẹ mình hôm nay.
Nếu bạn đang đọc đến đây…
Tôi biết, bạn cũng đang nỗ lực – có thể rất nhiều.
Nhưng xin hãy dừng lại một chút, hỏi bản thân mình:
Mình có đang đánh đổi quá nhiều không?
Có thể không cần thay đổi lớn.
Chỉ cần bắt đầu từ một việc nhỏ cho chính mình hôm nay.
Vì nếu chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền, thì hãy cùng nhau giữ sức khỏe để tận hưởng số tiền đó – khi vẫn còn thời gian.
Đây không phải một bài viết buồn.
Đây là một lời nhắc – từ tôi, một người từng gục – gửi đến bạn.
Sức khỏe không phải ưu tiên.
Sức khỏe là điều kiện.
Mất nó, ta mất tất cả.