Tôi không dạy tiếng Việt vì nó đang “hot”.
Tôi dạy vì mỗi buổi học đặt tôi vào đúng vị trí mà tôi thuộc về: người dẫn đường của một hành trình văn hóa.
Dạy tiếng Việt không chỉ là dạy từ vựng, ngữ pháp, hay phát âm. Nó là dạy cách mở cửa bước vào ngôi nhà mang tên “Việt Nam”. Mỗi câu tôi giảng, mỗi lỗi phát âm tôi chỉnh, mỗi câu chuyện tôi kể —tất cả đều là những nhịp cầu để học viên chạm vào văn hóa của chúng ta.
Tôi chọn nghề này vì nó cho tôi một đặc quyền mà không phải nghề nào cũng có: được nhìn thấy khoảnh khắc một người ngoại quốc từ chỗ lúng túng phát âm “ngh”, “nh”, “ươ...”trở thành người có thể tự tin kể về trải nghiệm Việt Nam bằng chính tiếng Việt.
Khoảnh khắc đó — nhỏ thôi, nhưng đủ làm tôi nhớ rằng tôi không chỉ dạy một ngôn ngữ. Tôi đang trao một chiếc chìa khóa. Chìa khóa mở ra sự kết nối, sự thấu hiểu, và đôi khi… sự thay đổi. Người học tiếng Việt đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ khác văn hóa, khác cách nghĩ, khác lối sống. Nhưng khi họ ngồi trước tôi, chỉ có một điều quan trọng nhất: họ tin tôi. Tin rằng tôi sẽ giúp họ hiểu Việt Nam đúng cách, đẹp cách, và sâu cách.
Và tôi — với tư cách một giáo viên — phải xứng đáng với niềm tin đó. Không phải bằng giáo trình sang chảnh hay kỹ thuật hào nhoáng. Mà bằng sự am hiểu, sự kiên nhẫn, sự tinh tế và cả tình yêu thật sự dành cho văn hóa mình đang truyền tải. Dạy tiếng Việt không phải một công việc. Đó là sứ mệnh. Sứ mệnh giúp ai đó nhìn thấy vẻ đẹp của tiếng Việt qua từng dấu thanh, từng câu chuyện, từng thói quen sống.
Sứ mệnh giúp Việt Nam xuất hiện trong tim họ không phải như một điểm đến du lịch, mà như một phần ký ức đẹp.
Nếu bạn cũng đang dạy tiếng Việt —hãy nhớ rằng chúng ta không chỉ đứng lớp. Chúng ta đang giữ vai trò của một “người kể chuyện quốc gia”. Và mỗi bài học bạn dạy hôm nay có thể là thứ khiến ai đó yêu Việt Nam suốt cả đời.