Cảm nhận phiên coach "Chữa lành đứa trẻ bên trong"
Cuối cùng, mình cũng đã hiểu được lý do tại sao mình dễ buồn, dễ tủi thân, dễ khóc, nhạy cảm với nỗi buồn hơn là niềm vui, khi mình nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ_ là chính mình_ ngày hôm đó. Ngày mà mình quyết định lên Hà Nội để tham dự khóa học 2 ngày của thầy Hương và tham dự phiên coaching chữa lành đứa trẻ bên trong của thầy. Một cô bé đang ngồi ôm gối trong góc phòng tối là hình ảnh xuất hiện trong tâm trí mình. Cô bé đó đang ngồi cúi mặt xuống, khuôn mặt rất buồn, và có lẽ đang sụt sùi khóc. Khi mình nhìn thấy em trong mình đồng thời cũng dậy lên cảm xúc buồn sâu sắc. Tâm trạng của mình dường như đã thay đổi ngay lập tức khi em xuất hiện. Theo lời dẫn của thầy mình đến gần và ôm em vào lòng. Sau đó mình đã theo ánh sáng và đi ra khỏi đường hầm. Âm nhạc vang lên... một lần nữa, cảm xúc của mình được dâng lên, nhưng lần này không còn là một nỗi buồn sâu sắc nữa, mà là một niềm hân hoan. Và những giọt nước mắt hạnh phúc đã rơi... Vậy là, do bên trong mình vẫn còn hình ảnh một đứa trẻ với nỗi buồn khi bị tổn thương, nên ngày đó mình hay rơi vào những khoảnh khắc "Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn” và nhạy cảm với nỗi buồn đến vậy. Thế mà mình cứ nghĩ mình thuộc tuýp “đa sầu, đa cảm” ^^. Hiện tại, sau phiên coaching của thầy, tâm hồn mình vẫn nhạy cảm, nhưng là nhạy cảm với niềm vui, với những khoảnh khắc nhỏ bé, đầy ý nghĩa trong cuộc sống. Sẽ không tránh khỏi những điều bất như ý, và vì thế cũng không tránh khỏi những nỗi buồn, thế nhưng mình đã biết cách ứng xử để chúng trôi qua nhẹ nhàng. Và đặc biệt mình đã không để những nỗi buồn vu vơ xâm lấn tâm trí. Có lẽ thành công lớn nhất của mình khi biết đến NLP đó là mình đã không kìm nén cảm xúc nữa, mà học cách nhận diện và đi qua chúng. Mình thấu hiểu mình và cũng thấu hiểu mọi người hơn. Vẫn biết chúng mình cần sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại. Nhưng nếu thấy một điều gì đó không ổn, hãy thử một lần ngược về quá khứ, chữa lành những tổn thương tuổi thơ, để rồi từ đó...ta an yên sống...