Có rất nhiều sự kiện và duyên lành đã đến với cuộc sống may mắn của tôi, truyền động lực cho tôi sống một cuộc đời đầy màu sắc, nhiệt huyết và ý nghĩa. Từng việc tôi làm từ trước đến giờ đều mang màu sắc của tư tưởng lớn, vì cộng đồng và sự thay đổi của số đông như đi trồng rừng, đi giúp bà con đồng bào dân tộc thiểu số vùng sâu vùng xa phát triển sinh kế, đi làm các mô hình quán ăn mới tại quê hương, đi kinh doanh thực phẩm sạch, đi kinh doanh quán ăn healthy, kinh doanh nhà hàng chay dinh dưỡng, kinh doanh siêu thị thực dưỡng và organic v.v…
Đến giờ tôi mới biết, vũ trụ đã ban cho tôi động lực “cống hiến trọng đại” và sứ mệnh “đổi mới, kiến tạo và kết nối”; một động lực và sứ mệnh đi kèm với những ước mơ lớn làm cho tất cả mọi thử thách, thất bại, đau khổ đều trở nên nhỏ bé trước động lực này. Đây quả thật là một món quà cuộc sống, vì nó đang là thứ tôi có sẵn từ bên trong và đã được gia đình nuôi dưỡng để tôi sử dụng một cách rất “tự nhiên”. Tôi kể ra điều này với mục tiêu chia sẻ với các anh chị em hiểu rằng, tôi sinh ra đã là một người có động lực tự thân rất cao, chẳng mấy khi tôi buồn phiền lâu và mất động lực.
Đề bài là khoảnh khắc … nhất? Khi thấy câu hỏi này, bao nhiêu dữ kiện chạy trong đầu tôi và một sự lựa chọn diễn ra nhanh chóng nhưng không kém phần kịch tích để chọn ra một cái NHẤT.
Có thể khoảnh khắc khiến phần “nội lực” bên trong tôi tăng lên vượt trội - tăng lên một cách rất Wow vì trước đó tôi nghĩ “mình đã sống rất nhiệt huyết rồi”, tôi không nghĩ là sức mạnh bên trong mình lại có thể tăng lên thêm nữa. Từ sau khoảnh khắc đó, tôi lại có thêm nguồn sức mạnh to lớn cổ vũ tôi luôn tiến về phía trước với niềm tin và lòng biết ơn sau sắc.
Khoảnh khắc đó, là khoảnh khắc tôi ngồi làm bài tập “Hành trình cuộc đời”. Một bài tập tôi đã làm chắc là hơn 10 lần ở nhiều khóa học khác nhau, nhưng 2024, tôi viết lại một lần nữa trong hành trình 3 KNOWING THYSELF, trong chuỗi 7 hành trình khám phá la bàn lãnh đạo tại UDOO. Khoẳng khắc đó, tôi nhìn lại những góc tối tôi đã gọi tên được, những tổn thương, đau đớn tôi đã trải qua hơn 38 năm cuộc đời, và liên kết chúng lại. Khoảnh khắc tôi nhận ra một điều khi đối chiếu các thất bại với bánh xe cuộc đời. Thì ra may mắn của mình không tự nhiên mà có, nó có từ rất nhiều những hy sinh. Tôi thấy mình gần như đã đi qua hết 8 kiếp nạn của 8 bánh xe và bao nhiêu người đã đỡ kiếp nạn cho tôi.
Về sức khỏe, tôi đã ốm thập tử nhất sinh tưởng chừng không cứu được khi còn là em bé (chắc tầm 1 tuổi). Mẹ nói tôi bị ho gà, lúc đó là bệnh chưa có thuốc chữa. Tôi ho không ngừng suốt 1 tháng và cả 1 tháng tôi phải luôn được bế bởi một ai đó, vì đặt nằm xuống là ho dữ hơn và cả nhà đều rất xót. May mà lúc đó cả nhà tôi ở chung với nhau gồm có bà ngoại tôi, bố mẹ, cậu và 2 dì. Tôi là cháu đầu nên có 6 người chăm sóc tôi. Tôi uống không thiếu cái gì trên đời kể cả Á phiện để giảm đau … Khoảnh khắc đó, tôi nhận thấy không phải cuộc đời mình hoàn toàn may mắn, êm xuôi, thuận lợi. Mình đã trải qua kiếp nạn sức khỏe nhưng vì quá nhỏ mình không còn nhớ những đau đớn đó, và người thân yêu trong gia đình là những người đang gánh nỗi đau cho mình.
Cũng như vậy: Về sự nghiệp, tài chính, mối quan hệ, giải trí, tâm linh, phát triển bản thân, chia sẻ … tôi đều đã gặp biến cố và … đã vượt qua nó nhưng chưa bao giờ tôi đã cho mình cảm nhận nỗi đau một cách mạnh mẽ. Tôi thường tích cực hóa và nghĩ, đã qua rồi, không có gì cả để luôn thấy vui vẻ.
Khoảnh khắc đó làm tôi chợt nhận thấy biết ơn hơn bao giờ hết, biết ơn những người đã gánh thay tôi những kiếp nạn và truyền động lực cho tôi. Khi viết bài này, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ xúc động và biết ơn. TÔI CẦN PHẢI SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI RỰC RỠ VÀ GIÁ TRỊ, CỐNG HIẾN & CHIA SẺ vì tôi đã được ban tặng quá nhiều thứ trong cuộc đời này.