3 bóng tối của lòng người
Có người hỏi một bậc trí giả: – Thưa thầy, khuyết điểm lớn nhất của con người là gì? Và vì sao ta thường không tự nhận ra?Vị ấy trầm ngâm một lúc rồi đáp: – Là ba thứ: Ngu muội – Ác độc – Lo sợ. Ba thứ ấy không nằm trong sách vở, mà nằm trong những trái tim thiếu ánh sáng. Không phải vì ta dốt, mà vì ta không chịu hiểu, không chịu nhìn sâu vào lòng mình. 1. Ngu muội – Khi tình thương thiếu hiểu biết Một bà cụ 80 tuổi, cả đời chỉ mong mỏi có cháu bồng bế. Ngày đứa cháu đầu lòng ra đời, bà ôm lấy thằng bé, vừa khóc vừa cười vì sung sướng. Người con dâu rụt rè khuyên: – Mẹ để con chăm cháu nhé, mẹ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt…Nhưng bà gạt đi: – Mẹ bế con mẹ chứ ai bế? Tình thương không cần lý lẽ.Vài tuần sau, cháu bé sốt cao, rồi mất vì viêm phổi. Bác sĩ nói rằng bà cụ đã vô tình lây bệnh cho cháu. Bà cụ đau đớn đến mức tự vẫn. Người con dâu vì mất con, mất mẹ chồng, tinh thần suy sụp, rơi vào điên loạn. Ngu muội không phải là không biết. Mà là không chịu nghe, không chịu hiểu. Là khi người ta lấy tình cảm ra để thay thế cho kiến thức, lấy bản năng làm đúng sai. Và từ đó, yêu nhau mà vô tình làm tổn thương nhau. 2. Ác độc – Khi vô cảm thành thói quen Một căn nhà bốc cháy. Người người tụ tập lại. Không phải để giúp. Mà để… xem. Như đang thưởng thức một màn trình diễn. Có người còn buông lời:– Lửa gì cháy nhanh quá, chán thật! Không ai cầm dao. Không ai đánh đập. Nhưng họ vui trên nỗi đau người khác. Và đó – là ác độc. Không phải ác vì làm điều sai. Mà là ác vì không thấy đau khi người khác khổ. Vô cảm – khi được lặp lại đủ nhiều – sẽ trở thành sự tàn nhẫn có thật. 3. Lo sợ – Sống mà chẳng được sống Báo – loài thú dữ – luôn ngủ trên cây. Không phải vì thích. Mà vì… sợ. Nó sợ bị tấn công, sợ tổn thương, sợ mất kiểm soát. Chỉ khi ở trên cao, nó mới thấy an toàn. Con người cũng vậy.Có người cả đời sợ mất mặt, sợ bị phản bội, sợ bị tổn thương. Và vì sợ, họ khoác áo giáp, đóng trái tim lại, sống như đang… trốn khỏi chính mình.