Tôi từng nghĩ mình hiểu thế nào là "vượt khó" – cho đến khi nghe câu chuyện của chị Trịnh Lan
Có những bài học không đến từ sách vở, mà đến từ một con người bằng xương bằng thịt– người đang sống giữa chúng ta, trong chính cộng đồng này. Tôi muốn kể cho bạn nghe về chị @Trịnh Lan – một người mẹ đơn thân, một chiến binh thầm lặng, một tấm gương mà tôi nghĩ bất cứ ai đang nản chí đều nên biết đến. Là kế toán của một công ty, chị @Trịnh Lan làm việc với những con số khô khốc từ sáng đến tối. Quãng đường đi làm của chị là 22km mỗi chiều, chưa kể công việc phát sinh. Áp lực cơm áo gạo tiền, nợ mua nhà, nuôi con một mình – tất cả dồn lên đôi vai gầy gò ấy. Nhưng đó chưa phải điều nặng nề nhất. Chị từng phải dựa vào thuốc điều trị tâm thần, vật lộn với mất ngủ, hoảng loạn và tự ti kéo dài. Đã có lúc, chị quên mất mình từng "đáng yêu" như thế nào – đến mức chính sếp phải đùa rằng: “ @Trịnh Lan là phong thủy của cả công ty đó… mà cái mặt lúc nào cũng như người mất sổ gạo.” Nhưng rồi, chị tìm thấy cộng đồng này. Và từ từ, mỗi buổi học thử, mỗi lần cười với học viên, chị tìm lại được chính mình. Dù mù công nghệ, chưa từng biết đến Zoom, không dùng tiếng Anh hơn 15 năm, mất hết ngữ pháp, không còn khả năng nói – chị vẫn bắt đầu. Học từng chút một. Làm sai. Rồi làm lại. Có lần, chị vào nhầm lớp học, bị học viên báo cáo là “vắng mặt” – chỉ cần 4 lần như thế nữa, tài khoản có thể bị khóa vĩnh viễn. Bạn nghĩ chị @Trịnh Lan bỏ cuộc? Không. Chị chỉ cười và nói: “Vạn sự tùy duyên, cứ vui vẻ tích cực thì điều tích cực sẽ đến với mình.” Và đúng vậy thật. Ngay hôm sau, chị nhận được review 5 sao từ một học viên người Đức. Chị nói, đó là niềm vui không thể diễn tả. Không phải vì số sao. Mà vì đó là sự công nhận cho nỗ lực thầm lặng mà không ai thấy. Tôi kể câu chuyện này không để bạn ngưỡng mộ chị @Trịnh Lan . Tôi kể để bạn thấy rằng: Nếu chị @Trịnh Lan làm được, bạn – cũng có thể.