Vệt Sáng Màu Xanh Của Đại Dương
Cốt Truyện: Vệt Sáng Màu Xanh Của Đại Dương Nhân vật chính: 1. Cá Xanh (Lam): Một chú cá nhỏ bé, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người dù hay bị hiểu lầm hoặc xua đuổi. 2. Cụ Cua Đá (Nhân vật phụ): Một ông cua già cynical (hay hoài nghi), luôn cho rằng làm việc tốt là rước họa vào thân. Phạm vi: 10 Trang truyện. Xây dựng nội dung từng trang: - Trang 1: Đại dương buổi sáng. Lam hì hục dọn dẹp đống vỏ sò sắc nhọn chắn trước cửa hang của gia đình Cá Nóc. Cậu làm vì sợ Cá Nóc con đi qua bị đau, không ai nhờ cả. - Trang 2: Bố Cá Nóc đi ra, nhìn thấy Lam đang cầm vỏ sò nhọn thì hiểu lầm cậu định tấn công con mình. Bố Nóc phồng to người lên, quát tháo đuổi Lam đi. Lam buồn bã bơi đi, không kịp giải thích. - Trang 3: Lam gặp Cụ Cua Đá. Cụ Cua cười khẩy: "Ta đã bảo rồi, lo chuyện bao đồng chỉ tổ thiệt thân. Nhìn cái mai của ta này, cứng và dày, chẳng ai làm tổn thương được ta vì ta chẳng quan tâm ai cả." - Trang 4: Mặc lời Cụ Cua, Lam thấy một bác Rùa biển đang bị ngứa lưng vì đám hà bám vào. Lam bơi đến rỉa sạch đám hà giúp bác. - Trang 5: Bác Rùa, vì già quá nên lẩm cẩm, tưởng Lam đang cắn mình nên vung vây hất mạnh. Lam bị văng vào vách đá, trầy một mảng vảy bên hông. Vết thương rướm máu. - Trang 6: Lam nấp vào trong một hốc đá tối. Cậu nhìn vết thương đau điếng. Lần đầu tiên, Lam khóc và tự hỏi: "Tại sao mình mang lòng tốt đi trao nhưng nhận lại toàn nỗi đau? Có lẽ mình nên giống Cụ Cua, mặc kệ tất cả." - Trang 7: Một cơn bão ngầm ập đến. Dòng nước xoáy mạnh cuốn trôi đất đá. Một hòn đá lớn rơi xuống, đè chặt lên cái chân của Cụ Cua Đá – người đang mải mê trốn trong cái vỏ cứng của mình mà không kịp chạy. - Trang 8: Các loài cá khác bơi ngang qua nhưng lờ đi vì Cụ Cua ngày thường rất cộc cằn. Lam nhìn thấy cảnh đó. Vết thương cũ trên người vẫn còn đau nhói. Ký ức bị xua đuổi hiện về. Cậu lưỡng lự. - Trang 9: (Cao trào cảm xúc) Lam lao đến. Không phải vì cậu quên nỗi đau, mà vì cậu không thể thấy người khác đau. Lam dùng cái thân mình nhỏ bé, chèn vào khe hở, chịu sức nặng của tảng đá làm trầy xước thêm lớp da mình để tạo đòn bẩy giúp Cụ Cua rút chân ra. - Trang 10: Cụ Cua thoát nạn, nhìn Lam đầy những vết xước mới chồng vết xước cũ. Cụ hỏi: "Ngốc thế, sao vẫn cứu ta khi đời tệ với mi như vậy?" Lam mỉm cười, vết vảy xanh lấp lánh trong dòng nước đục: "Vì sự tổn thương họ mang đến không làm thay đổi bản chất của cháu. Cháu chọn làm Cá Xanh, chứ không chọn làm nạn nhân của sự cay nghiệt."