Có bao giờ bạn cảm thấy mình bắt đầu… quá muộn?
Câu chuyện của Yến – và lý do bạn nên có mặt ở Workshop tiếng Anh vào thứ Ba. Có bao giờ bạn mệt vì chính cái đầu mình chưa? Người hướng nội không sợ đám đông, họ chỉ sợ… bị hiểu lầm. Rối loạn lo âu không phải yếu đuối — nó là cách tâm trí đang cố bảo vệ bạn. Người ta nói “bình tĩnh đi”, nhưng đâu ai biết trong đầu bạn đang chạy như đường đua. Bạn không trốn thế giới, bạn chỉ đang tìm nơi an toàn để thở. Hướng nội không đáng sợ, đáng sợ là phải diễn vai hướng ngoại để được chấp nhận. Không phải bạn lạnh lùng, chỉ là bạn đang cố giữ bình tĩnh khi mọi thứ bên trong đang hỗn loạn. Người khác thấy bạn im lặng, còn bạn đang vật lộn để không bật khóc. Rối loạn lo âu không định nghĩa bạn — nhưng nó đang nhắc bạn cần nghỉ một chút. Đôi khi, mạnh mẽ nhất là khi bạn dám thừa nhận: “Tôi đang lo lắng.” Bạn có bao giờ thấy mình “đứng yên rất lâu”, đến mức chỉ cần nhìn ai đó đi nhanh một chút thôi cũng đủ khiến bạn chột dạ? Cảm giác đó — ai cũng từng trải qua. Nhưng ít người dám nói. Càng ít người dám đối diện. Tôi kể câu chuyện của Yến hôm nay, không phải để ca ngợi một người giỏi. Mà để soi lại một điều mà rất nhiều người trong cộng đồng mình đang né tránh: Bạn không thua vì bắt đầu muộn. Bạn chỉ thua vì bạn sợ bắt đầu. 1. Khi bạn nghĩ mình muộn… chính là lúc bạn cần bắt đầu Yến đến với hành trình học tiếng Anh trong một trạng thái mà tôi tin nhiều người sẽ thấy bóng dáng mình trong đó: Không nền tảng. Không giỏi phát âm. Không có phương pháp. Không ai dẫn đường. Không biết hỏi ai. Và đặc biệt — không tự tin. Nói thẳng ra, nếu gom hết những lý do khiến người ta bỏ cuộc đem đặt lên bàn, thì Yến có đủ. Nhiều người nhìn vào sẽ nghĩ: “Thôi muộn rồi. Không cần cố nữa.”