Case Study: Thấy gì từ sự thành công của cộng đồng viết hàng đầu Việt Nam?
Bối cảnh ra đời Cộng đồng “On Writing Daily – Viết đi đừng sợ!” do chị Linh Phan sáng lập từ 2021 là một ví dụ điển hình cho sự thành công của việc chạm đúng nỗi đau người dùng. Xuất phát từ nỗi sợ quen thuộc của hầu hết người viết – sợ trang giấy trắng, sợ viết dở, sợ không ai đọc – cộng đồng ra đời với mục tiêu giúp mọi người tập viết hằng ngày, viết để rèn luyện và viết mà không còn mang nặng áp lực. Cách tiếp cận Thay vì biến group thành một lớp học lý thuyết, chị Linh định vị nó như một “phòng tập viết” với những bài gợi ý chủ đề hằng ngày, nơi mọi người có thể chia sẻ bản nháp còn dang dở và nhận lại sự động viên tích cực. Không khí an toàn và cởi mở khiến thành viên bớt sợ so sánh, dám thử và dám viết nhiều hơn. Thành công của cộng đồng này nằm ở việc kết hợp giữa động viên tinh thần và hướng dẫn thực tế: vừa khích lệ mọi người viết, vừa đưa ra những dạng viết quen thuộc như status, blog hay email để ai cũng có thể bắt tay vào ngay. Yếu tố thực thi Điểm then chốt trong cách vận hành cộng đồng nằm ở sự hiện diện đều đặn của chị Linh với vai trò mentor, vừa giữ nhịp sinh hoạt, vừa xây dựng niềm tin nơi thành viên. Song song với đó, hệ sinh thái nội dung được triển khai đồng bộ: từ group Facebook, sách Viết đi đừng sợ, đến các khóa học và newsletter, tất cả tạo thành một vòng lặp nuôi dưỡng người viết lâu dài. Mỗi ngày, cộng đồng đều có những gợi ý chủ đề viết (daily prompts) để thành viên không rơi vào tình trạng bí ý tưởng, kèm theo những phản hồi, động viên từ chính các admin và bạn viết khác. Sự kết hợp giữa tính kỷ luật (daily writing) và tính tương tác (feedback, chia sẻ) đã biến group không chỉ là một nơi học hỏi, mà thật sự trở thành “phòng tập viết” đúng nghĩa. Sự tiếp nối của các thế hệ admin kế thừa Một trong những yếu tố giúp cộng đồng duy trì sức sống lâu dài là sự kế thừa admin. Sau giai đoạn đầu do chị Linh trực tiếp điều hành, các thế hệ admin tiếp theo đã được trao quyền dẫn dắt, mỗi người mang màu sắc và cách tổ chức riêng nhưng vẫn giữ vững tinh thần “viết đi đừng sợ”. Nhờ vậy, cộng đồng không bị phụ thuộc vào một cá nhân duy nhất, mà phát triển bền vững như một dòng chảy có tính liên tục.