Trang 1: Cơn đói kinh hoàng của Lão Trư Giữa cái nóng oi bức và tĩnh lặng của khu rừng già nguyên sinh, Trư Bát Giới nằm bẹp dí trên thảm lá khô, bộ dạng thảm hại chẳng khác nào một bao tải khoai tây bị vứt bỏ. Cơn đói cồn cào khiến chiếc bụng phệ của hắn biểu tình dữ dội, phát ra những âm thanh "ÙNG ỤC... ỌT... ỌT... RẦM!" rung chuyển cả mặt đất, khiến lá cây rụng lả tả như mưa và lũ sóc, chim chóc phải hoảng hồn bay tán loạn. Bát Giới úp mặt xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, rên rỉ trong tuyệt vọng: "Sư phụ ơi... Đại sư huynh ơi... Cứu mạng... Ruột gan lão Trư sắp đứt từng đoạn rồi... Chắc ta chết đói ở cái xó rừng này mất thôi..."
Trang 2: Ánh sáng nơi cuối đường hầm Đúng lúc tuyệt vọng nhất, mọi sự chú ý bỗng dồn về phía ngọn cây cổ thụ cao chót vót, nơi một trái đào tiên khổng lồ đang tỏa hào quang lấp lánh, phá tan bầu không khí u ám của khu rừng. Tôn Ngộ Không đang vắt vẻo trên cành cao, đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh sáng rực lên khi phát hiện ra báu vật, hắn reo lên đầy khoái chí: "Hả? Khí lành phương nào... Ái chà chà! Một trái hỷ tước đào ngàn năm!". Ở dưới đất, mùi hương thơm ngát của trái đào như liều thuốc tiên khiến Bát Giới bật dậy như lò xo. Hắn nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt dán chặt vào "cứu tinh" đời mình mà lắp bắp: "Đào... Đào tiên! Cứu tinh của lão Trư đây rồi! Thơm quá, thơm chết ta rồi!"
Trang 3: Xuất phát! Không chần chừ một giây, không khí yên tĩnh bị xé toạc bởi một cuộc đua tốc độ. Ngộ Không lập tức phóng vút đi như một mũi tên vàng, để lại sau lưng vệt khói và tiếng cười trêu ngươi: "Trái đó của ta, chú em chậm chân rồi!". Bát Giới dù thân hình cục mịch nhưng đứng trước miếng ăn cũng trở nên nhanh nhẹn lạ thường. Hắn dậm chân nứt đất, vác Cào Chín Răng cưỡi mây đen đuổi theo quyết liệt, miệng hét lớn đầy uất ức: "Đại sư huynh, nhường cho đệ! Đệ sắp chết đói rồi mà!"