Bạn Luyện tập tiếng Anh như thế nào?
Tôi ghét cảm giác bị tra tấn khi học tiếng Anh – và thực ra, nỗi ám ảnh này bắt đầu từ năm cấp 2. Ngày đó, tôi quyết định học tiếng Anh chỉ vì cô giáo rất xinh… nhưng đổi lại, cô chính là người “hành” tôi ra bã chỉ vì tôi lười học. 1.000 lần viết lại từ vựng, cả trang sổ đầy công thức, tất cả đều là hình phạt cho những lần tôi lười biếng. Tôi biết rằng cô không ghét tôi, cũng không cố tình vùi dập tôi. Cô muốn tôi học tốt hơn thôi. Nhưng lúc ấy, trong tâm trí non nớt của tôi, tôi không thể hiểu lý do. Một người với tần số dao động mạnh như tôi, làm sao có thể bắt đầu hành trình học tiếng Anh một cách hiệu quả nếu không thấy rõ “tại sao”? Rồi một ngày, tình cờ, tôi nói chuyện với một người bạn nước ngoài. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tự trò chuyện liên tục bằng tiếng Anh trong 2 ngày trong suốt hơn 20 năm, tôi gần như không chạm đến tiếng Anh. Không phải là tôi không học, mà là tôi đã tiếp xúc với tiếng Anh ở nhiều góc độ khác nhau, bằng nhiều công cụ hỗ trợ khác nhau. Và cuối cùng, một cơ sở thông tin vẫn được lưu trữ trong não. Tôi tận dụng nó, từng bước, từng đợt, đôi khi dựa vào Google Dịch. Dần dần, tôi bắt đầu có một góc nhìn khác về việc luyện tập tiếng Anh. Tôi chưa từng tự hào rằng có thể nói chuyện với sáu người bạn nước ngoài cùng lúc, dù có công cụ hỗ trợ. Nhưng niềm yêu thích tiếng Anh bỗng trở nên mạnh mẽ hơn. Khi nhìn lại quá trình dạy Tiếng Việt cho người nước ngoài, tôi nhận ra một điều: tiếng Anh, tiếng Việt hay bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều giống nhau ở một điểm – phương pháp gần như tương tự, chỉ khác cách thể hiện. Niềm yêu thích tiếng Anh của tôi bỗng chốc trở thành thứ vô tận; tôi có thể luyện tập cả ngày mà không thấy mệt. Còn bạn thì sao? Dù bạn vẫn còn mới với những từ phát âm lộn xộn, con đường này sẽ không nhanh, nhưng nếu bạn không dừng lại, bạn sẽ tiến bộ. Và bạn biết không? Bạn không cô đơn. Tôi là “gà mờ” như bạn, và việc thấy mình vẫn tiến lên giữa những người giỏi tiếng Anh khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, tự tin học mỗi ngày.