Cùng tập viết
Mình không biết viết, ngày xưa làm văn luôn được điểm kém. Từ khi mình đọc sách, tự nhiên mình muốn viết một cái gì đó. Cứ mỗi lần đọc mình lại muốn viết, dù khi ngồi vào máy tính là không thể ra được chữ nào. Dần dà mình tập dần thì cũng có thể kiểm soát được việc này, dù vẫn không thể viết được hết những thứ mình muốn viết ra. Rồi mình tìm cảm hứng từ các cuộc nói chuyện với bạn bè, hay khi nhìn thấy một thứ gì đó thú vị làm đề tài. Như đoạn này, mình viết khi đang nói chuyện với một người bạn về cà phê. Mong mọi người góp ý
Tôi ngạc nhiên hỏi: "em pha cafe mà dùng nhiều máy móc thế à ?"
- "Bình thường mà anh. Đây chỉ là cái cân thôi": cô liền trả lời và chỉ vào cái máy đang để trước mặt
- "Rồi là máy pha, máy sủi bọt nữa. Thế là quá nhiều rồi. Như là làm hoá học vậy"Vừa nói tôi vừa nghĩ đến bộ phim Breaking Bad. Cô gái mặc đồ trắng kín người. Đeo đồ bảo hộ, đang cẩn thận đo từng tý một chất bột màu nâu cho lên cân. Không được sai sót. Mọi thứ phải vừa khít đến từng miligam.
- À, tất nhiên rồi. Phải cân đo đong đếm kĩ lưỡng chứ. Không được đặc quá hoặc lãng quá. Đến cả thời gian đun cafe cũng phải căn đúng. Cả độ mịn của cafe nữa. Nói ra thì, pha cafe đúng là một môn khoa học: cô nói
- Thế thì lại không hay lắm. Như tình dục vậy. Chắc em không thích mỗi lần làm tình em và đối tác sẽ làm đúng ngần ấy phút, ngần ấy lần ra vào chứ. Đúng không ?
- Hừm, anh so sánh có vẻ không hợp lý lắm. Pha cafe và tình dục là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Như kiểu nhạc Mozart với nhạc The Beatles vậy
Mặc dù cô không nói cái nào là nhạc Mozart còn cái nào là The Beatles
- Tôi liền nói: Với anh thì, với nhiều thứ, mình không nên làm quá chính xác. Nó sẽ mất đi, nói thế nào nhỉ, là cảm xúc. Thi thoảng khi pha, mình có lỡ tay làm cà phê nhạt đi 1 chút, hay đậm hơn 1 chút, thì mình mới có cảm xúc
- Đúng vậy, để pha được một ly cafe ngon cũng cần cảm xúc. Nhưng ngoài ra, còn phải đúng định lượng nữa. Một ly cafe mà bị over hay under extracted thì chán lắm. Phải vừa miệng, điều đó mới quan trọng. Cô không đồng tình với quan điểm của tôi, nhìn thằng vào mắt đối phương và nói. Kiên quyết như cây thông trong rừng vậy
- Với anh, cảm xúc là oh, hôm nay mình đã pha được một cốc cafe thật ngon lành nhé. Hay, chà, hôm nay mình hơi quá tay rồi. Để mai cho nhạt bớt xem sao. Giống như khi em uống rượu vậy, uống nhiều hay ít là cảm xúc lúc đó chứ ko phải là hôm nay tôi uống 100ml và ngày mai tôi cũng uống 100ml và ngày kia cũng vậy. Nó tạo lên sự nhàm chán: tôi vẫn cố giải thích cho cô
- Không không, giống như một chai rượu ngon. Nó phải có những nguyên tắc nhất định. Không phải nho mùa nào cũng ngon, ai ủ cũng được, cả whisky cũng vậy. 1 chai blended không thể pha bừa A và B vào với nhau là xong: cô liền lấy rượu ra để so sánh. Có vẻ hợp lý hơn so với việc làm tình
- Tất nhiên rồi, ý anh không phải như vậy. Mà biết nói thế nào nhỉ. Không phải ngày hôm nay em pha 1 thìa cafe với nước sôi rồi ngày hôm sau em thử 3 thìa cafe với nước coca. Ý anh là trong một chừng mực nào đó, sự chính xác khiến cho con người ta mất đi cảm xúc mà sự không chính xác mang lại. Chính những lần không chính xác đó, con người ta sẽ học được một thứ gì đó, cảm nhận được một thứ gì đó. Mọi sự chính xác thì chỉ là chính xác, không hơn không kém. Nhưng sự không chính xác tạo ra các biến số, các biến số có thể xấu có thể tốt. Nhưng từ đó nó tạo ra cảm xúc: tôi nói
Cô ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt hướng lên trên. Có vẻ đang so sánh từng câu chữ của tôi hoặc là ... chả nghĩ gì. Chỉ là chỉ nhìn vào khoảng không vô định trên đầu tôi mà thôi. Hoặc cô nghĩ rằng: chỉ là pha cafe, chắc cũng không cần thiết phải nói nhiều như vậy. Dù sao, cô cũng đã pha được cốc cafe ưng ý, và đang thưởng thức nó.
Rồi có vẻ như cô nhớ ra chuyện gì đó. Nhìn vào mắt tôi và nói.
- Có lẽ luận điểm của anh cũng đúng. Nhưng anh thứ nói xem, cafe hôm nay em pha thế nào
- Ngon tuyệt. Tôi không hề nói dối. Cafe hôm nay cô pha rất ngon, không nhạt quá cũng không đậm quá. Độ sánh vừa phải, nói chung, không chê vào đâu được
- Vậy đó: cô nói. Đó là tác dụng của sự chính xác mang lại. Anh thấy không. Hãy bằng lòng với nó đi. Còn không: hãy trả lại em cốc cà phê đó
Tôi giơ hai tay lên đầu hàng. Cafe thực sự ngon, và tôi không muốn bỏ dở cốc cà phê ngon như vậy
Tôi giơ cốc cà phê lên cao. Như người ta cầm cốc bia tại Oktober fest vậy và hô: sự chính xác muôn năm
4
2 comments
Tuan Dao
1
Cùng tập viết
Living Writer
skool.com/viet-tot-hon-trong-365-ngay-7774
Cộng đồng dành cho những người yêu viết lách và sáng tạo nội dung.
Leaderboard (30-day)
Powered by