25.09.11
Hi, mình là Sol. Chào mừng bạn đến với câu chuyện hôm nay của mình nhé. Yêu nhiều 🌱
Mình từng rất hận ba mẹ hì hì
Không phải vì mình không yêu họ. Mà bởi vì mình biết… chỉ có mình mới chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình.
Ba mẹ thương mình, mình hiểu rõ. Nhưng tình thương đó không phải là lý do để mình bị ràng buộc trong khuôn khổ mà họ mong muốn.
Mình cũng có giấc mơ. Có một cuộc sống mà mình muốn.
Và quan trọng hơn cả, mình không muốn hận ba mẹ mình!
Mình biết cảm giác đó tệ đến mức nào. Vì mình từng hèn nhát nghe lời họ. Để rồi trở thành một đứa con bất hiếu trong mắt chính mình.
Mình oán trách.
Mình than vãn.
Mình bỏ bê việc học.
Thậm chí viết đơn thôi học – chỉ vì quá chán ghét con đường mà ba mình chọn.
Ya, đơn đó không thành công.
Mình bị phát hiện.
Nhưng ngay sau đó, mình lại ngỗ ngược thi lại vào một ngôi trường khác.
Lần này, chính mình chọn chuyên ngành.
Tự chuẩn bị mọi thứ.
Và mình đậu =))
Nhưng… mình quyết định dừng lại.
Không phải vì ba mẹ ngăn cản.
Mà là vì lần này mình chọn dừng.
Nghe hơi ngược đời nhỉ?
Ngốc nghếch? Phí thời gian? Có thể nhiều người nghĩ vậy.
Nhưng với mình, thì không!
Vì khi đó mình biết:
Ước mơ của mình, nhất định sẽ do mình thực hiện.
Còn ước mơ của ba mẹ, mình có thể sống giúp họ một đoạn.
Ya, nó chẳng phải thứ mình thích, thậm chí là ghét =))
Thì sao? Mình chỉ mất 4 năm, còn bame mình vì ước mơ này thậm chí 2 mấy 3 mấy năm họ cũng chưa thể chạm được. Ừm, không phải họ không muốn mà vì họ đã chấp nhận dừng lại nhường cho mình rồi!
Vậy nên, lúc đấy đối với mình, 4 năm cũng chỉ là một con số.
Và mình đã chọn cách khác để tiếp nhận cuộc sống ở môi trường đại học ấy.
Sau khi có quyết định ấy, mình không oán trách bame, không hối hận với việc dừng lại.
Hì, càng không hối hận vì những gì mình đã làm trong 1 năm ấy.
Thật đấy. Dù năm ấy lời nói, hành động, mọi thứ của mình có thể được miêu tả là ngỗ ngược, ngang tàng và xem thường mọi thứ.
Đúng.
Mình xem thường con người nơi mình sống và ngành mình học lắm đấy =)).
Năm ấy thái độ của mình được gọi là "dốt nát" (*theo miêu tả của ba mình, hihi).
Ya, nên nhiều khi ngẫm lại mình vẫn nghĩ. Năm đó sao mình làm căng như vậy rồi, đạt được mục đích của mình rồi sao mình dừng vậy ta? Mấu chốt nào tự nhiên mình dừng lại hết mọi thứ vậy nhỉ =))
Thật sự chẳng rõ nữa, chỉ biết 4 năm rồi, mình chưa từng hối hận với quyết định này.
Và hiện tại mình đang tiếp tục hành trình chinh phục giấc mộng du học của mình. Bạn biết không, lần này bame là người vui vẻ và luôn ủng hộ mình.
Ya, họ không hiểu mình sẽ làm gì và đi đâu cả. Đơn giản lúc này họ thật lòng hiểu, mình đang vui với việc mình đang làm. Chỉ thế thui.
Mình yêu ba mẹ chết đi được 🫶
Còn bạn thì sao? Bạn đã bao giờ chọn đi ngược lời ba mẹ, chỉ để rồi… yêu thương họ hơn chưa?
P/S: Đây là 1 câu chuyện khá nhiều sự thay đổi trong quyết định của mình, sẽ có phần cậu đọc không hiểu. Cũng sẽ có phần cậu thấy rối ren. Hihi, mình vốn chỉ viết lên suy nghĩ của mình và mình nghĩ gì viết đó. Nên nếu để đào sâu hơn vào nội tâm của mình lúc đó thì mình sẽ lại viết tiếp vào ngày 25.09.12 ná. iuw
2
2 comments
Sol Tran
2
25.09.11
powered by
The Freetor
skool.com/kai-nguyen-4409
Nơi tụi mình cùng học cách dùng content để kiếm tiền và tự do, từ con số 0, không màu mè.
Build your own community
Bring people together around your passion and get paid.
Powered by