Giờ đây tôi bắt đầu lấp ló hoài nghi về chính những niềm vui đến với mình.
Tôi là một con người có hai mặt khác biệt.
Tôi sẽ vui tột đỉnh, hay đau tột cùng.
Điều gì đó làm tôi vui, cũng sẽ khiến tôi khổ tâm vì điều đó.
Người ta nói, và xét lại chính bản thân mình thấy cũng đúng, là: tôi là một người giàu cảm xúc, nội tâm phong phú. Giờ đây theo cách hiểu của tôi, điều đó ẩn tàn sự dao động dữ dội trong tâm, nguy hiểm khôn lường.
Khi niềm vui đến, tôi có cảm giác nó thật tráng lệ, lộng lẫy và trong sạch. Vì vậy mà tôi càng mong muốn những niềm vui mãi ở lại, và sẽ dễ buồn tiếc khi nhận thấy rằng niềm vui ngắn ngủi và sẽ rời đi trong chốc lát. Tôi rất trân quý những khoảnh khắc vui vẻ, nhưng cũng có nghĩa là, tôi bám víu vào chúng .
Vì sao, tôi lại có thể trở nên sung sướng và hớn hở khác thường với những niềm vui như vậy?
Vì tôi đã thèm muốn rất lâu được có những niềm vui của bao người bình thường đã có được trong đời, mà tôi không có.
À, có lẽ, thực chất của niềm vui nó không quá ngọt ngào. Chính ham muốn tận sâu bên trong của tôi sẽ khiến nó trở nên đầy cám giỗ. Một điều người khác cho là thường, với tôi lại có thể rất vui.
Ham muốn khiến tâm tôi không yên ổn, không hai lòng khiến nó lang thang chỗ này, chỗ kia một chút, luôn kím tìm và luân hồi vô tận.
Giờ đây, tôi sẽ quan sát sâu hơn “cơn đói cồn cào”của ham muốn đằng sau những buồn vui cao độ, từ đó sẽ thấu rõ bản chất của buồn vui để không xua đuổi hay bám níu nữa.