Dù ít dù nhiều thì chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có những ước mơ khi còn thơ ấu lớn lên làm bác sĩ, kỹ sư, giáo viên này nọ đủ kiểu.
Vậy mà khi lớn lên thì đôi khi mơ ước chỉ đơn giản là có được một cuộc đời thanh thản, một mái ấm bình yên trước những bộn bề cuộc sống.
Hình như chúng ta đã đánh mất đi tất cả những gì mà hồi nhỏ đã từng viễn vông, đã từng mơ mộng khi cuộc đời cho những cú vả liên hồi.
Trở lại với thực tại, trở về với cuộc sống mưu sinh qua ngày để gồng gánh gia đình với một núi áp lực đè nặng trên vai mà không dám than vãn, không lời ai oán, chỉ tự nuốt nước mắt vào trong mà tiếp bước chấp nhận số phận.
Nếu bạn là tuýp người như vậy thì nên dừng ở đây được rồi vì đọc tiếp chỉ tốn thời gian của bạn mà thôi.
Tôi thì chẳng phải tuýp người như thế, nên suốt hơn 30 năm qua tôi vẫn luôn đau đáu suy ngẫm, tìm hiểu chính mình, trải nghiệm đủ thứ hòng để tìm cho bằng được điều gì thực sự là điều mình mong muốn, khao khát thực hiện như một sứ mệnh cao cả của một đời người sống và cống hiến hết mình vì đó là đam mê, là con đường phù hợp với bản chất, cá tính, đặc điểm chính mình bất di bất dịch không gì lay chuyển được.
Cuộc sống sẽ thật vô nghĩa khi không thể sống là chính mình, sống cuộc đời của chính mình mà chỉ đang sống cuộc đời của người khác trong cái thân xác của mình.
Đó là quan điểm của tôi, bạn có thể đồng ý, có thể không, có thể ủng hộ hay phản biện phía dưới, và bạn sẽ tiếp tục cuộc đời của bạn và tôi cũng tiếp tục cuộc đời của tôi, đó là sự lựa chọn của mỗi người và tôi luôn tôn trọng điều đó, dẫu cho sau này có ra sao thì chúng ta cũng không còn gì nuối tiếc những năm tháng được sống trên thế gian này.
✍️ Trần Kim Hoàng ™️