Mùi bánh nướng và tiếng trống rộn ràng
Mỗi khi tháng 8 âm lịch về, không khí trong ngõ lại rộn ràng lên một cách kỳ lạ. Mùi bánh nướng thơm phức từ lò bánh ông Năm cuối ngõ tỏa ra khắp xóm. Tiếng trống, tiếng kèn luyện tập cho đêm rước đèn vang lên từ sáng sớm. Và lũ trẻ chúng mình, ai cũng đếm ngược từng ngày đến Tết Trung Thu - ngày hội của riêng bọn mình.
Trung Thu lúc bé đơn giản lắm, nhưng lại đẹp đến lạ thường. Không có những chiếc đèn lồng điện tử sang trọng như bây giờ, chỉ là những chiếc đèn ông sao giấy kiếng năm màu mua ở chợ, nhưng mình lại quý như báu vật. Mỗi đứa một cái, rồi khoe với nhau xem ai có đèn đẹp hơn, to hơn.
Những buổi chiều làm đèn lồng
Mình vẫn nhớ những buổi chiều ngồi với bố làm đèn lồng. Bố cắt khung tre, mình phụ dán giấy. Có khi dán lệch, có khi rách giấy, nhưng bố vẫn kiên nhẫn dạy lại. Rồi khi chiếc đèn hoàn thành, mình cầm chạy ra ngõ khoe với lũ bạn, tự hào như thể mình vừa làm nên điều gì vĩ đại.
Mẹ thì bận rộn với mâm cỗ Trung Thu. Bánh nướng, bánh dẻo, trái cây đủ màu được xếp lên mâm thật đẹp mắt. Mình hay lén lút ăn vụn những miếng bánh thừa, vừa ăn vừa lo bị mẹ la. Nhưng mẹ chỉ cười, vuốt đầu mình và bảo: "Để dành ăn tối nha con".
Đêm rước đèn - Kỷ niệm không thể nào quên
Rồi đến đêm rước đèn, cả xóm náo nhiệt. Lũ trẻ chúng mình xếp hàng dài, ai cũng cầm đèn lồng rực rỡ. Có đứa cầm đèn ông sao, có đứa cầm đèn con cá, đèn con thỏ. Tiếng trống, tiếng kèn vang lên, lũ mình reo hò, hò hét theo điệu nhạc.
Người lớn đứng hai bên đường cười, vỗ tay. Có bác còn phát kẹo cho lũ trẻ. Mình vừa rước đèn vừa ngắm trăng tròn treo lơ lửng trên trời, sáng đến nỗi không cần đèn đường cũng thấy rõ mặt nhau.
Có những đứa nghịch phá, đốt pháo giấy làm lũ con gái sợ chạy tán loạn. Có đứa làm đèn bị cháy, khóc ré lên. Nhưng tất cả đều là những ký ức đẹp, những khoảnh khắc tuổi thơ mà bây giờ nhớ lại vẫn thấy ấm lòng.
Mâm cỗ sum vầy và những câu chuyện
Sau khi rước đèn về, cả nhà quây quần bên mâm cỗ. Bố kể chuyện chú Cuội, chị Hằng. Mẹ cắt bánh trung thu chia đều cho mọi người. Mình ngồi nghe say sưa, tưởng tượng về cung trăng, về chú thỏ ngọc, về cây đa to lớn trên mặt trăng.
Những đêm đó, gia đình mình vừa ăn vừa trò chuyện, vừa ngắm trăng. Không có tivi, không có điện thoại, nhưng lại có thứ quý giá hơn - thời gian bên nhau, những câu chuyện, tiếng cười giòn tan.
Trung Thu bây giờ và nỗi nhớ tuổi thơ
Bây giờ, Trung Thu vẫn về đều đặn mỗi năm. Bánh trung thu ngày càng đẹp, đèn lồng ngày càng sang trọng, lễ hội ngày càng hoành tráng. Nhưng có một thứ gì đó đã khác, đã mất đi.
Lũ trẻ bây giờ có iPad, có điện thoại, có đủ thứ đồ chơi hiện đại. Nhưng có còn được như mình xưa kia - được ngồi làm đèn với bố, được rước đèn quanh xóm với lũ bạn, được quây quần bên mâm cỗ nghe kể chuyện?
Mỗi độ Trung Thu về, mình lại nhớ đến những chiếc đèn ông sao, nhớ tiếng trống rộn ràng, nhớ mùi bánh nướng ông Năm, nhớ tiếng cười của lũ trẻ chạy nhảy trong ngõ. Và mình nhận ra: Hạnh phúc tuổi thơ không nằm ở những thứ sang trọng, mà ở những điều giản đơn - ở tình cảm gia đình, ở bầu không khí sum vầy, ở những kỷ niệm được tạo nên cùng nhau.
Trung Thu lúc bé, giản đơn nhưng đẹp đến nao lòng. Và những ký ức ấy sẽ mãi là báu vật quý giá nhất trong trái tim mình.