Mình thực sự rất thích 1 đoạn trích này của bác Haruki Murakami trong cuốn “ Kafka bên bờ biển” đó là “ Và khi cơn bão qua đi bạn sẽ không nhớ là bạn vượt qua như thế nào, bạn xoay sở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc thật ra thì liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng nà có 1 điều chắc chắn là khi bạn bước ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn cùng là một người mà đã bước vào đó nữa.Ý nghĩa của cơn bão chính là như vậy”
Thực ra là mỗi chúng mình ấy ai cũng có “ cơn bão” của riêng mình, người thì lớn, người thì nhỏ. Trong cơn bão đó, chúng mình đã mất mát, tổn thương và vỡ vụn đến nhường nào. Sẽ có lúc, mình không tin là bản thân mình có thể vượt qua khỏi cơn bão đó, nhưng mà mình tin là chỉ cần nỗ lực thêm 1 chút, cố gắng thêm 1 chút, chỉ cần bản thân không lựa chọn từ bỏ thì khi mà cơn bão qua đi, chúng mình sẽ bước ra với 1 phiên bản khác.
Phiên bản đó là mình tự tin hơn, mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. Phiên bản đó chắc chắn là phiên bản mà mình hạnh phúc nhất! Đến bây giờ ngồi lại và hồi tưởng về những "cơn bão" ấy, mình quả thật chẳng tin nỗi mình đã vượt qua nó được rồi. Mình kh còn nhớ rõ cảnh mỗi ngày phải chật vật. Mình hiện tại đã chiêm nghiệm ra nhiều thứ mà bản thân cần phải học được. Quá khứ dù ra sao đi nữa, nó vẫn sẽ là điều tất yếu để có được hiện tại và là đòn bẩy cho tương lai. Mong tất cả mọi người sẽ đủ mạnh mẽ khi cơn bão đã đi qua và rạng rỡ hơn bao giờ hết!